BÀN LUẬN VỀ TÌNH YÊU
Đa phần mọi người nhầm lẫn yêu thương là một cảm xúc. Nhưng nếu yêu thương chỉ đơn thuần là cảm xúc thì yêu thương cũng như những cơn giông lốc bất ngờ, đến và đi quá nhanh mà thường mang tính phá hoại hơn là xây dựng. Bởi cảm xúc tự thân nó luôn biến đổi và do đó kém tin cậy nhất.
Giữa việc chúng ta cảm thấy và chúng ta hành động là một khoảng cách rất xa. Điều này khi ta có cảm xúc yêu với những điều vô tri thường thể hiện rõ. Ta có thể cảm thấy yêu hội hoạ, nhưng chưa chắc ta đã lựa chọn cống hiến đời mình cho nó. Ta có thể cảm thích việc leo núi nhưng ta cho rằng mình không có đủ sức khoẻ cho việc đó vì thế ta lựa chọn chẳng leo núi làm gì. Vì vô tri không có tiếng nói để trách móc ta và cũng không thể bỏ chạy, nó vẫn luôn ở đó để chúng ta cảm thấy yêu chúng.
Tương tự như vậy trong tình yêu con người. Một người đàn ông có thể khóc lóc bên bàn rượu sau khi ly hôn rằng anh ta đã yêu vợ anh ta thế nào, nhưng trước đó khi còn trong hôn nhân anh hết lần này tới lần khác làm tổn thương vợ bởi những lần ngoại tình của mình. Một người mẹ có thể luôn nói rằng bà yêu con mình hết mực, con cái là lẽ sống. Tuy nhiên bà chưa bao giờ thực sự lắng nghe con mình có những suy nghĩ và mong muốn gì, tất cả những gì con làm phải là điều bà muốn vì bà cho rằng bà biết điều gì là tốt cho nó. Nhưng con người thì hữu tri vì thế việc chỉ yêu thương bằng cảm xúc mà không đi kèm hành động có tính huỷ hoại, không nhanh thì chậm rãi.
Bởi vì “ tìm chứng cứ của tình yêu trong những cảm giác của mình quả là dễ dàng và không làm khó chịu chút nào. Đi tìm chứng cứ tình yêu trong những hành động của mình mới khó khăn và khổ cực.”(1)

Nhiều người sẽ thấy bất đồng khi đọc tới đây, họ cho rằng tình yêu, đặc biệt là tình yêu nam nữ mà không có cảm xúc, sự say mê nồng nhiệt thì chả phải là yêu. Đương nhiên nếu trong các hành động của yêu thương có cảm xúc thì càng tốt, nhưng nếu không có cảm xúc yêu đấy thì công việc của tình yêu vẫn tiếp diễn và chắc chắn sẽ cho những quả ngọt mát lành hơn tất thảy. “Trong những gam màu câm lặng, dồn nén của Rembrandt(2) người ta vẫn có thể thấy màu sắc, sự phong phú độc đáo và ý nghĩa hơn rất nhiều “. (3)
Hành động và ý chí chúng ta yêu thương thực sự ai đó chính là việc ta tạm dẹp bỏ cái tôi cá nhân, không quản ngại khó sẵn lòng dành sự quan tâm, lắng nghe, dấn thân ( đôi khi cần liều lĩnh cho điều này), cam kết và chấp nhận sự khác biệt của đối phương. Và tất cả những điều này đòi hỏi nỗ lực cố gắng vất vả không thể tin nổi, nên đa phần mọi người hài lòng với cảm xúc yêu thương tạm thời và rời bỏ khi không còn cảm xúc, qua hết lần này tới lần khác chỉ bởi nó dễ và không đòi hỏi bạn làm gì nhiều, cộng thêm việc nó khá vui nên khó cưỡng nữa.
Cuối cùng, trong tình yêu thực sự ta nỗ lực làm tất cả những điều trên “nhằm một mục đích duy nhất là vì sự trưởng thành tinh thần của đối phương. Nếu không phải là tình yêu thực sự thì mục đích luôn là cái gì đó khác.“ (4)
——————————————-
Miền Hải Đăng
(1)&(3)&(4) Peck, M. S. (1978). The road less traveled: A new psychology of love, traditional values, and spiritual growth. New York: Simon and Schuster.